“Bản chất cuộc đời là không thể giữ được một thứ gì cả. Khi nào sống với sự hiểu biết đó thì bạn bắt đầu tự do.”
Mình mới tham gia một nhóm thực hành Phật pháp trong đời sống hằng ngày. Khi tham gia mình học được rất nhiều điều lợi ích, mình bắt đầu hiểu được ý nghĩa về phóng sinh, hiểu được thế nào là “làm lành, tránh dữ”. Mình thấy những hoạt động của nhóm là rất hữu ích và mong muốn lan tỏa điều đó cho những người thân trong nhà mình, đầu tiên là mình nghĩ tới mẹ. Thế nhưng ngay khi chia sẻ với mẹ thì mình không nhận được sự ủng hộ như mình tưởng tượng, mà trái lại mẹ lại cho rằng điều đó là không bình thường bởi: Không ăn thịt thì thiếu chất à? Hay là không sát sinh thì những con động vật gây hại như kiến, muỗi thì sao? Mình muốn khuyên mẹ, nhưng lại trở lên bế tắc.
Thế rồi mình tham gia một buổi cân bằng luân xa, khi được kiểm tra thì mình đang bị mất cân bằng luân xa số 11 – quay tốc độ 10 (quá nhanh). Mình được giải thích rằng: luân xa 11 là luân xa Thiên Hà có ý nghĩa là mang trí tuệ, chữa lành cho mình và người khác. Khi luân xa số 11 quay nhanh có nghĩa là mình đang quá kiểm soát hoặc nóng vội để mang trí tuệ, chữa lành cho mình hoặc người khác. Ngẫm lại mình thấy đúng quá, mình đang rất sốt ruột với việc mẹ không tin vào việc phóng sinh và những lợi ích mình giới thiệu cho mẹ ở nhóm. Rồi mình được hướng dẫn dùng bộ bài Trong Suốt Tình yêu & Cuộc sống để tìm ra nguyên nhân và giải pháp bằng cách rút 2 lá bài.
Lá bài giải pháp mình rút ra được là: “KHÔNG THỂ GIỮ ĐƯỢC – Bản chất cuộc đời là không thể giữ được một thứ gì cả. Khi nào sống với sự hiểu biết đó thì bạn bắt đầu tự do”. Với hình ảnh một cậu bé đang nắm trong tay một quả bóng bay rất to (to hơn cả người của cậu) và đang căng dây bay lên trời.
Đọc thông điệp và hình ảnh trên lá bài gợi cho mình nghĩ tới việc mình đang cố gắng muốn mẹ phải nghĩ giống như mình, phải biết phóng sinh không sát sinh như mình. Nhưng mình không nhận ra rằng có thể đây chưa phải là thời điểm phù hợp. Với hiểu biết và cách sống của mẹ đã trải qua hơn 50 năm thì đây là điều khó chấp nhận. Hiểu điều này, mình tự nhủ trong lòng sẽ không cố gắng kiểm soát việc mẹ phải thực hành được như những gì mình mong muốn. Mình tự tin kiểm tra lại độ cân bằng luân xa thì lạ quá, tốc độ luân xa số 11 hiện tại là tốc độ 11.
Mình ngạc nhiên lắm vì sao lại như vậy nhỉ? Mình bắt đầu bình tĩnh hơn, mình nghĩ lại tình huống của mình. Mình chợt nhận ra, trước khi tới đây thì mình chỉ kiểm soát việc muốn mẹ phải theo mình, có lẽ bây giờ mình lại thêm cả việc kiểm soát mình phải thả lỏng với việc kiểm soát mẹ nữa. Nhận ra điều đó, mình như vỡ òa trong lòng. Mình hiểu rằng ngay cả việc mình không muốn kiểm soát việc kiểm soát hay việc mình đang kiểm soát mẹ, nóng lòng với mẹ cũng không thể kiểm soát được. Mình chỉ có thể làm điều tốt nhất có thể cho mẹ tại thời điểm bây giờ thôi. Ví dụ trước mắt mình sẽ thực hành cho chính mình thật tốt để mình được thay đổi, được hạnh phúc hơn, từ đó mẹ sẽ cảm nhận được và mình sẽ dần nói chuyện thêm với mẹ. Cảm thấy nhẹ cả lòng, mình nhờ kiểm tra lại thì thật tuyệt vời – luân xa số 11 của mình đã về mức cân bằng.
Chia sẻ từ chị H. – Hà Nội